Bút Kí Coi Mắt Của Boss
Phan_19
“90 km/h? Đầu bị bể? Mập Ú, mình không phải là Tiểu Cường(4)(= gián)!”Đoán chừng Dịch Phàm muốn gào lên, nhưng cái đầu bị quấn kín mít nên tiếng gào không hề có chút uy lực nào,“Không có khoa trương như vậy, chỉ là đi lúc đánh golf đụng phải Lâm Thất, cô ta lấy xe golf(5)(= xe chạy trong sân golf)tông tôi, tôi tránh kịp xe bị lật, gãy xương cổ tay… còn đầu bị thương là do Lâm Thất đánh.”
((4)Tiểu Cường = gián: Một cách gọi khác của gián, như một dạng chơi chữ. Gián thì sống rất dai dẳng, thích nghi trong mọi hoàn cảnh, khó tiêu diệt…. Chữ Cường thì có nghĩa là cường tráng, mạnh mẽ… Hai cái này đều có điểm tương đồng nói lên sự kiên cường mạnh mẽ, nên gián mới có tên gọi khác là Tiểu Cường. Thông thường khi muốn nói đến sự bền bỉ kiên cường của một người, người Trung Quốc thường ví họ như ‘Tiểu Cường’ có sức sống dẻo dai bền bỉ.)
“Sao, nghiêm trọng không?”Tôi vội vàng bước tới kiểm tra cánh tay của Dịch Phàm.
“Ui da, nhẹ chút.”Hắn hít một ngụm khí lạnh nói.
Tôi có chút đau lòng, tay đã thành như thế này rồi, vậy còn đầu…
Tôi nhẹ nhàng sờ cái đầu hình bầu dục của Dịch Phàm:“Mập Ú, anh nói xem cái đầu của Bảo Bảo nhà chúng ta… sau này nếu không còn bắt sóng được thì phải làm sao đây?”
“Sợ cái gì, sau này anh sẽ trang bị cho cậu ấy cột thu lôi!”
“Quả thật là cùng chung ý tưởng mà!”Tôi ôm bụng cùng Mập Ú cười nắt nẻ.
“Hai người các người có người nào thật sự quan tâm đến tôi không vậy!”Dịch Phàm dùng giọng nói suy sụp lên án.
“Nghe giọng nói liền biết không sao rồi. Có điều Mập Ú à, có cần quấn đến mức này không? Tuy rằng rất vui đó, nhưng lãng phí tài nguyên quá, đầu Dịch Phàm cũng đâu có nhỏ.”
“Vấn đề của hai người chính là không tin lời tôi, nói cho hai người biết tôi có thể nghe thấy tín hiệu các loại sóng ngoài tầm 20 km. Em nhìn đi…”Mập Ú kéo một cái ‘roẹt’ tấm màn cửa dày đang che chắn.
Tôi phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, không phải bởi vì ánh sáng đột nhiên chiếu vào, mà là ánh đèn chớp tắt loé lên khắp bốn phương tám hướng.
“Phóng viên giải trí, quả thật là những người lao động yêu nghề kính nghiệp nhất thế kỷ.”Mập Ú cảm khái.
“Được rồi, hai người ở lại mạnh giỏi, tôi đi đây.”Qua một hồi Mập Ú nói.
“Sao lại đi? Em cũng đi, em không muốn ở cùng với xác ướp đâu.”
“Đi làm việc, đưa em đi không kiếm được tiền, đưa đồ mới kiếm được tiền.”Lúc nói đến công việc, biểu tình của Mập Ú tự nhiên rất nghiêm túc,“Còn nữa, Tiểu Bội à, anh nói với em nè, đem táo chia bớt cho Dịch Phàm ăn đi, anh cảm thấy ánh mắt của cậu ấy như sắp muốn ăn thịt người vậy.”
Tôi quay lại nhìn Dịch Phàm, phát hiện hai khe hở trên cái đầu hình bầu dục, nhanh chóng di chuyển đến một không gian hư vô.
“Anh nhớ đi nhanh về nhanh đó.”Tôi vẫy tay với Mập Ú.
“Hai người không được đánh nhau đó.”Mập Ú vẫy tay lại với tôi.
Mập Ú đi rồi, tôi lại bắt đầu gọt táo, gọt rồi lại gọt, cảm thấy một ánh mắt rơi vào trên tay tôi, tôi ngẩng đầu ánh mắt đó mất tiêu, cúi đầu, lại xuất hiện nữa.
Tôi gọt vỏ táo xong cắt ra thành miếng nhỏ đặt lên miệng Dịch Phàm, nói một cách nhỏ nhẹ:“Khát rồi à, Mập Ú… ngược đãi anh sao?”
Dịch Phàm lắc đầu, nhai miếng táo nuốt xuống, rồi ngồi đợi.
“Nhưng anh ta không có gọt táo cho anh ăn phải không?”Tôi lại đưa cho hắn một miếng.
Dịch Phàm gật đầu, lặng lẽ ăn táo.
“Có ngon không?”Tôi lại đưa cho hắn miếng thứ ba.
Dịch Phàm hài lòng gật đầu.
Ngoan ghê ta, quả là giống loài động vật nhỏ nào đó.
Tôi lại cắt một miếng, đặt bên miệng hắn, hắn há miệng cắn, lúc sắp sửa cắn xuống, tôi đột nhiên rút miếng táo lại. Ánh mắt trên cái đầu giống quả trứng lộ ra vẻ thăm dò. Tôi lại chìa ra phía trước, hắn nhổm người tới, rút về, miệng lại bắt hụt nữa, hắn bỏ cuộc. Tôi lại đưa đến bên miệng, hắn không thèm nhúc nhích.
“Không vui gì hết, mới chọc có hai lần liền không thèm chơi nữa.”Tôi đem miếng táo nhét vào miệng hắn, tay vừa chạm vào miệng hắn liền cảm thấy hàm răng sắc bén đột kích tay tôi, chính vào lúc hắn muống cắn xuống… đáng tiếc, tay nghề của Mập Ú quả thật rất tốt, Dịch Phàm không mở miệng được, cuối cùng chỉ đành cắn lấy miếng băng chơi.
“Ha ha ha, Dịch Phàm ơi Dịch Phàm, anh dễ thương quá đi. Anh khiến tôi lại có cảm giác thú vị khi nuôi một con chó.”
Dịch Phàm thở phì phò đứng dậy, đến bên tủ lạnh lấy một hộp nước ép trái cây buồn bực mà hút.
Ăn xong trái cây, tôi đi rửa đĩa, thì chuông điện thoại reo lên.
“Quan Tiểu Bội, điện thoại.”Dịch Phàm dùng giọng nói cực kỳ tức giận chỉ có ở chủ công xưởng vào những năm thập niên tám mươi,“Anh Tiểu Bạch? Cái tên dung tục gì đâu. Nào, để tôi giúp cô sửa!”
“Liên quan gì đến anh.”Tôi cướp lấy điện thoại trong tay Dịch Phàm,“Anh Tiểu Bạch, chào anh…”
“Giống tên loài chó, con chó kế tiếp tôi nuôi nhất định đặt tên Tiểu Bạch.”Dịch Phàm ở bên cạnh lải nhải.
Tôi thuận tay nhéo cánh tay Dịch Phàm, trong tiếng kêu thảm thiết của hắn, tôi mỉm cười nói:“Anh muốn đến thăm em? Không cần đâu, em rất khoẻ, nhất định là ba em lại kiếm chuyện, không cần phiền phức vậy. Hả… đã đến rồi, bây giờ em đi không được, không thể đi đón anh…”
Dịch Phàm giật lấy điện thoại của tôi:“Bên ngoài có người đang truy sát cô ấy, cô ấy chỗ nào cũng không thể đi.”
“Đừng gây rối.”Tôi đẩy hắn ra.
“Vậy anh đi tìm em.”Tiểu Bạch nói.
“Ờ, em…”
“Tiểu Bội, em gặp rắc rối à? Anh đi tìm em, nói cho anh biết em đang ở đâu.”Đầu dây bên kia, ngữ khí của Tiểu Bạch có chút gấp gáp.
“Cái đó…”
“Rốt cuộc là làm sao? Người vừa nãy là Dịch Phàm hả? Lời của anh ta là có ý gì? Có cần thông báo cho người nhà của em không? Em nói đi chứ, hiện giờ anh thật sự rất lo lắng đó.”
“Ngàn vạn lần đừng có nói cho ba mẹ em biết, thật ra cũng không có gì.”Tôi vò đầu bứt tai không biết phải giải thích làm sao.
“Hề hề, cô ngoan ngoãn ở đây gọt táo cho tôi đi.”Dịch Phàm ở bên cạnh vui sướng trên nỗi đau người khác nói.
Nhìn bộ dáng muốn bị đánh đòn của Dịch Phàm, tôi bỗng nhiên tâm ác nổi lên:“Tiểu Bạch, anh đến chỗ em đi. Em đang ở một biệt thự trong núi rất đẹp, chỗ này còn có một quái nhân của viện ca kịch rất thú vị có thể ức hiếp.”
“Anh ta mà đến sẽ bị đội chó săn(= paparazzi: thợ săn ảnh)bám theo! Nói không chừng cuộc điện thoại này của cô cũng bị họ nghe lén rồi! Mau nói với anh ta đừng có mà qua đây!”Dich Phàm gào lên.
“Anh thật là khi không kiếm chuyện.”
“Tiểu Bội, nói cho anh địa chỉ đi, anh lập tức đến liền… tình hình hiện giờ của em làm anh không yên tâm.”Tiểu Bạch nói.
“Địa chỉ…”Không thể trông mong gì ở Dịch Phàm rồi,“Chờ chút để em tìm người đón anh.”
Tôi gọi điện thoại cho Mập Ú cầu cứu.
“Sao thế? Bảo Bảo ăn hiếp em à?”
“Anh ta dám! Em sẽ cho cánh tay còn lại của anh ta bó bột luôn. Em là muốn nhờ anh giúp em ra sân bay đón một người.”
“Người đẹp?”
“Đàn ông.”
“Đàn ông à, đàn ông chả thú vị gì hết, em nói với người đó, đổi thành em gái đến đi, anh lập tức đi đón.”
“Giúp dùm em đi, coi như em thiếu anh một món nợ nhân tình, sau này anh muốn em làm gì em cũng đồng ý hết.”
“Làm gì cũng đồng ý hết…”Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười âm hiểm của Mập Ú,“Được, Tiểu Bội à, anh giúp em đón người này.”
Cúp điện thoại, tôi cẩn thận lục tìm cái va-li được cất giấu trong góc mà Mập Ú miêu tả, lấy ra vài thứ hài lòng gật đầu, sau đó cẩn thận kéo lại tấm rèm trong phòng, không để lộ chút ánh sáng nào.
“Mập Ú nói trán anh chỉ bị trầy xước, thật ra không cần phải quấn kín như vậy.”Tôi nói.
“Phí lời, nếu cánh tay tôi không bị gãy không cử động được, thì có thể để mặc cho cậu ta chà đạp được chắc. Phẫu thuật mở hộp sọ cũng đâu cần quấn kín mít như vầy.”Dịch Phàm phàn nàn.
“Ngồi xuống, tôi giúp anh tháo ra.”Tôi dìu hắn nằm xuống ghế, bắt đầu tháo từng vòng băng trên đầu, đến cuối cùng, phát hiện trên mép trán chỉ bị bầm một mảng.
“Phù…”Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Sao thế?”Đôi mắt Dịch Phàm từ hai đường thẳng rốt cuộc cũng được giải phóng, lấp lánh nhìn tôi,“Lo tôi bị huỷ dung à?”
“Không phải, Mập Ú cũng khoa trương quá đi, còn quấn dài hơn mấy bà lão bó chân nữa.”Tôi xoa bóp cánh tay đau nhứt.
“Vải bó chân… sao thứ gì từ miệng cô cũng trở nên dung tục hết vậy!”
“Nếu anh muốn thứ vào trong tay tôi không dung tục nữa, thì đừng có mà nhiều lời như vậy! Đừng động đậy, cái này đối với việc chữa vết bầm hiệu quả nhất đó.”Tôi mở lọ thuốc mỡ, bắt đầu xoa mép trán bị thương của Dịch Phàm.
Trong không gian ánh sáng hiếm hoi dường như thời gian trở nên chậm rề rề, dường như cảm thấy trong không gian rộng lớn bên trong, chỉ còn lại… cái trán sáng bóng mịn màng cùng với vết bầm tím trên đó của Dịch Phàm.
“Sao vậy?”Tôi hỏi một cách hung tợn, bởi vì phát hiện Dịch Phàm đang nhìn tôi mỉm cười một cách kỳ lạ.
“Không có gì.”Hắn vẫn dịu dàng mỉm cười.
“Được rồi. Xoa thêm mấy lần ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều, anh lại có cái đầu sáng bóng rồi!”Tôi vỗ vỗ hắn.
“Tiểu Bổi, cám ơn cô.”Dịch Phàm khẽ cười nói.
“Muốn cám ơn… thì ngoan ngoãn nằm xuống cho cô nương tôi!”Tôi móc ra cái còng giấu sau lưng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai còng hắn vào trên ghế.
“Cô muốn làm gì!”Dịch Phàm vùng vẫy.
“Nói xem, anh muốn bị tiên gian hậu sát(= trước cưỡng hiếp sau giết), hay là tiên sát hậu gian đây?”Tôi điều chỉnh lại cái giá máy chụp hình trong góc.
Dịch Phàm dở khóc dở cười:“Tôi bị gãy xương, cô đừng phá.”
“Biết rồi, cho nên mới dùng cái còng có miếng lót bằng lông này. Mập Ú nói, trang web của anh ta cần một số hình tuyên truyền, ừm, mục tiêu của cửa hàng là nhắm vào khách hàng nam. Ai biểu hồi nãy anh không chịu nói cho tôi địa chỉ, đây là cái giá phải trả cho yêu cầu đón người của Mập Ú. Dịch Phàm ơi Dịch Phàm, mẹ anh có từng dạy anh rằng, tự tạo nghiệt không thể sống không? Đây chính là báo ứng đó báo ứng.”
Chuẩn bị xong máy chụp hình, tôi quay lại cởi nút áo sơ mi của Dịch Phàm.
“Làm một cái biểu cảm đàng hoàng chút, đừng có mà trưng ra cái vẻ khổ đại thâm thù(= chịu nhiều đau khổ, ôm mối thù sâu)như vậy. Nào, cười một cái, Konica(6)!”
((6)Nguyên văn là cà tím, phiên âm là ‘jia zi’, bên Trung Quốc, mỗi khi chụp hình muốn nhắc người ta mỉm cười đều nói ‘jia zi’, tượng tự như bên Hàn Quốc thì nói ‘kim chi’ vậy. Nhưng ở đây nói để ‘cà tím’ thì quái quá nên Mã để từ ‘Konica’ cho nó thích hợp.
Konica là từ quảng cáo máy chụp hình, trong quảng cáo người ta chụp hình con Đười Ươi, kêu dụ chọc…. nó cười mà nó không chịu cười. Khi nói ‘Konica (cũng là tên hãng máy chụp hình) nó mới chiu cười, cho nên từ này được lưu hành luôn.)
Trong lúc tôi cởi giày của Dịch Phàm, dùng một chiếc lông vũ ngoáy lòng bàn chân của hắn ép hắn cười, thì nhận được một tin nhắn của Mập Ú.
“Á, Mập Ú anh thật quá đáng, người ta là con gái đó, sao có thể làm cái chuyện này cho được.”Tôi nhìn tin nhắn làm bộ làm tịch nói.
“Quan Tiểu Bội! Cô còn biết cô là con gái nữa à!”Dịch Phàm vẫn đang phí công giãy giụa.
“Không được kỳ thị nữ giới! Anh là đàn ông thì đã sao, bây giờ đang ở dưới sự khống chế của tôi, muốn anh cười anh không dám khóc. Vả lại Mập Ú lại có sáng kiến như vậy, anh lại chả thú vị. Đều là bạn bè, giúp đỡ chút, tương lai có tiền cùng nhau kiếm. Nào nào, tôi để giá máy chụp ảnh ở chỗ này, để chế độ hẹn giờ. Đợi sau khi tôi đi ra anh liền… cởi quần ra… ừm, đến chỗ, trời ơi anh cũng biết rồi đó, lộ ra chút chút so với người mẫu đồ lót một chút là được rồi. Tôi đi ra trước, lát nữa trở lại nghiệm thu thành quả!”
“Quan Tiểu Bội, có bản lãnh thì cô nhìn tôi cởi!”Dịch Phàm gào lên.
“Bổn cô nương rất ngây thơ trong sáng, chỉ coi hình sex, không coi phim sex.”Tôi liền đi ra ngoài.
Ôi, thật là chờ mong nha, bởi vì trong tin nhắn của Mập Ú có nói: Chụp quần lót của Dịch Phàm, vì có khi cậu ấy mặc quần lót siêu nhân.
Trong lúc tôi đang ở bên ngoài lật xem tạp chí chờ kết quả, thì Mập Ú dẫn Tiểu Bạch đi vào.
“Anh Tiểu Bạch!”Tôi mừng rỡ chào hỏi.
“Sao rồi?”Không đợi Tiểu Bạch trả lời, Mập Ú đã vui rạo rực vội xông tới hỏi.
“Nửa phần trước phối hợp rất tốt. Phần sau em vẫn chưa đi nghiện chứng thành quả, đúng lúc anh vào xem thử xem.”
“Tiểu Bội, em không sao, không sao thì tốt, suốt đường đi anh cứ lo cho em mãi. Vậy bọn em đây là…”Tiểu Bạch hiếu kỳ ngó vô phòng khách nhìn một cái.
Bên trong phòng truyền ra tiếng gào thét chưa từng có của Dịch Phàm:“Quan Tiểu Bội! Trần Tưởng! Hai người chết chắc rồi! Mập Ú, cậu vào đây cho tôi, đóng cửa lại!”
Tiểu Bạch ngượng ngùng hỏi:“Đây là… anh Dịch…”
Trong phòng truyền ra tiếng cãi nhau của Mập Ú và Dịch Phàm. Lát sau Dịch Phàm xông ra gào lên:“Quan Tiểu Bội, uổng công tôi cứ mãi lo cô bị người của Lâm Thất làm bị thương nên mới để cô ở bên cạnh canh chừng. Cô, cô, cô, cô chính là ăn cây táo rào cây sung mà, sớm biết trước như vậy tôi chả thèm lo cho cô, để cô tự sinh tự diệt cho rồi!”
Được rồi, nhìn bộ dáng này Mập Ú chắc đã đắc thủ.
Có điều…
“Lâm Thất muốn truy sát tôi?”Tôi kinh ngạc hỏi,“Sao anh không chịu nói sớm.”
“Cô ta ngay cả tôi cũng đánh, huống hồ chi cô! Tôi quả thật lo lắng uổng công!”Dịch Phàm cho tôi một cái lườm liếc.
“Chuyện đó… tôi trở về nhà xem Tô cái đã, là Tô giới thiệu Lâm Thất cho tôi, bọn họ muốn tìm tôi… tìm không thấy sẽ đi tìm Tô. Tôi phải trở về nhà.”Tôi cầm lấy áo khoác định chạy ra ngoài.
Dịch Phàm kéo tôi lại:“Cô có thể ngoan ngoãn ở yên được không, đừng gây thêm loạn nữa! Tôi có thể không nghĩ đến điểm này sao! Tôi đã nhờ người đi bảo vệ Tô rồi. Cô ngoan ngoãn ở đây cho tôi, sau khi xong việc mới tìm cô tính sổ…”
“Tìm tôi tính sổ? Sổ ở đâu mà tính?!”Tôi hoảng rồi.
“Cô… chúng ta sẽ giải quyết riêng lúc không có người!”Dịch Phàm nói một cách hung ác.
“Có chuyện gì thì nói cho rõ! Sao cần phải giải quyết riêng! Mấy mớ bòng bong này từ đầu đến cuối đều không phải do anh tạo nên à! Dịch Phàm, không phải đều do anh lúc đầu bắt tôi phải tìm người đẹp có gia thế sao. Xét cho cùng, tôi mới là kẻ bị hại từ đầu đến cuối có được không hả?”
“Tôi cần tìm người đẹp có gia thế, tôi cần tìm người đẹp có gia thế không phải đều bởi vì cô…”Nói đến đây Dịch Phàm đột nhiên dừng lại, liếc nhìn Tiểu Bạch một cái,“Không nói nữa, Quan Tiểu Bội, đi nấu cơm tối đi!”
Hét cho đã rồi bắt tôi đi nấu cơm! Tôi trừng hắn, buông thỏng tay.
“Tôi bị gãy xương, gãy xương đó, lẽ nào bắt tôi nấu.”
“Không bằng tụi mình gọi thức ăn đi, tôi biết có rất nhiều quán ăn ngon, có nhận giao ở khu vực ngoại thành.”Mập Ú ở bên cạnh vui vẻ đề nghị.
“Nếu có thể gọi người đem thức ăn đến tôi còn trốn ở đây làm gì nữa hả!”Dịch Phàm thống khổ lắc đầu,“Quản lý cả một công ty cũng không tốn công phí sức bằng quản lý hai người các người.”
“Để tôi làm cho.”Tiểu Bạch chưa từng mở miệng nói lời nào đột nhiên lên tiếng.
Tiểu Bạch nấu cơm, tôi phụ giúp, vốn nên là một chuyện tốt đẹp, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm âm u của Dịch Phàm… tôi làm bể một đống chén đĩa. Lúc ăn cơm thì không khí trầm lặng sắp sửa đông cứng lại luôn. Mập Ú muốn thay đổi bầu không khí nên kể hai câu chuyện cười, rồi cũng ngậm miệng lại luôn.
Cơm nước xong, vì để trốn tránh áp thấp nhiệt đới đáng sợ kia của Dịch Phàm, tôi chủ động xin đi rửa chén. Sau khi cái chén sứ cuối cùng vinh quang tử vì đạo, tôi tuyên bố:“Được rồi, tôi không rửa nữa.”
“Quan Tiểu Bội, đó là cái chén sứ đặc chế của Hoàng gia nước Anh của Tôi đó!”Áp thấp nhiệt đới bắt đầu nổi sấm.
Tiểu Bạch vẫn luôn im lặng không nhịn được, từ bóp tiền lấy ra một xấp tiền:“Đây là ba ngàn tệ, không biết có đủ bồi thường tiền chén sứ của anh Dịch không, nhưng cho dù thế nào, tôi xin thay Tiểu Bội trả trước. Nếu anh Dịch không có chuyện gì nữa, tôi phải đưa cô ấy về nhà.”
Chướng khí mù mịt xung quanh Dịch Phàm càng lúc càng dày đặc, mũi hắn hừ lạnh một tiếng:“Tôi trái lại rất hy vọng cô ấy tránh xa tôi càng xa càng tốt. Có điều, nếu cô ấy không quan tâm đến cái mạng nhỏ cũng như danh tiếng của mình, thì cứ đi đi.”
“Có tôi ở đây, Tiểu Bội sẽ an toàn, anh Dịch có thể yên tâm được rồi.”Tiểu Bạch lễ độ nói.
“Anh Tiểu Bạch, nói nhiều lời với anh ta làm gì. Chúng ta đi.”Không khí trong căn phòng quá quái dị, tôi thật sự muốn rời khỏi cái nơi như căn nhà ma này cùng với cái tên Dịch Phàm quỷ quái kia. Không phải chỉ có vài tấm hình sex thôi sao, sao lại khích thích đến nỗi làm hắn biến thân rồi?
Nhưng, tôi thật sự khâm phục Tiểu Bạch có thể dưới cái nhìn oán hận của Dịch Phàm mà vẫn còn có thể duy trì cũng như hướng về cuộc sống tươi đẹp, lúc đi ra bên ngoài anh ấy cười nói với tôi:“Ngày mai là cuối tuần, tụi mình đi chơi đi.”
“Được ạ, được ạ.”Tôi vội vã đồng ý. Tôi đang cần ngày cuối tuần vui chơi dưới ánh mặt trời, mới đến có chút xíu mà đã bị sự u oán của Dịch Phàm làm ảnh hưởng rồi.
Chương 31
Thứ bảy, ngày 22 tháng 03
Thời tiết: Nắng
________________________
Buổi sáng, Tô dậy sớm một cách khác thường, mở cửa tầng một ngó ra ngoài.
“Sao vậy?”Tôi cầm ly nước vừa đánh răng vừa xem trò vui.
“Em xem, phía bên kia có hai nhóm người đang ẩu đả. Một nhóm là do Lâm Thất phái đến đây tạt sơn vẽ bậy, một nhóm khác thì do Dịch Phàm phái đến bảo vệ em.”Tô chỉ về phía góc đường đang có hai nhóm người đánh nhau, nói một cách hời hợt.
“Cái gì?”Nước súc miệng làm tôi bị sặc không thở được.
“Náo nhiệt vậy.”Tôi vuốt ngực lau khoé miệng nhìn về phía đám người đang đánh nhau bụi bay mù mịt,“Thật sự là người của Lâm Thất và Dịch Phàm sao? Sao lại như vậy?!”
“Đương nhiên là giả, gạt em chơi thôi.”Tô trừng tôi một cái.
“Khụ, khụ.”Tôi lại bị sặc nữa.
Cho dù bọn họ đánh nhau không phải vì tôi, nhưng tôi với Tô vẫn giống như chim sẻ xếp hàng đứng trên dây điện vây lại xem náo nhiệt.
“Xem người khác đánh nhau, tự tìm niềm vui cho bản thân. Nhân sinh mà thật tuyệt đẹp mà!”Tôi vươn vai ưỡn ngực.
“Lâm Thất biết được quan hệ của hai chúng ta rồi, nên bà Lâm đã sa thải chị.”Tô đột nhiên chen lời vào.
Động tác của tôi cứng đờ:“Sao lại như vậy…”
Tô xua tay:“Không sao hết, dù sao chị cũng không muốn gặp bà ta nữa. Song em tốt nhất là nên câu cho được Dịch Phàm.”
“Hả?! Bọn em không có…”
“Nếu không thì ai bồi thường tiền tổn thất cho chị.”Chị ấy ngáp một cái bổ sung.
“… Tô, chị có cảm thấy mình đặc biệt giống với bà mẹ ghẻ đi bán con gái không?”
“Có sao?”Chị ấy nghi hoặc nhíu mày,“Nhưng mà, rõ ràng chị đang đóng vai người bán thịt heo mà.”
Tuy rằng tranh cãi thua Tô, nhưng nhìn đánh nhau thì lại vui vẻ. Cho nên tóm lại mà nói, tâm tình buổi sáng cuối tuần của tôi vẫn rất tốt, nhất là khi nghĩ đến có thể rời xa khỏi Dịch Phàm đi du sơn ngoạn thuỷ cùng với Tiểu Bạch, tinh thần thật là sảng khoái mà. Cho nên, tôi ngâm nga một ca khúc thu dọn đồ đạc.
Đang bận rộn thì nhận được điện thoại của Lạc Lạc:“Làm gì vậy hả, người ta chiều nay bay rồi, cậu cũng không thèm đến tiễn? Không đi tiễn thì không có quà đó nha.”
Cô ấy nói như vậy, tôi mới nhớ AC có một tổ hạng mục phải đến Hồng Kông bàn chuyện làm ăn, do tổng giám đốc đích thân dẫn đi. Lạc Lạc và Peter của bộ phận pháp luật cũng có phần, chỉ có tôi là không có.
“Đó không phải là sợ cậu không nhịn được nhìn cảnh sinh tình, cấm cản bước chân cậu lên máy bay đó sao.”
“Được rồi, đang cùng với anh trai đẹp nào tiêu dao vậy?”
“Khà khà, buổi chiều đi suối nước nóng.”
“Hả! Cậu thật sự có người đàn ông khác? Mình còn đang tự hỏi tổng tài đang bó bột đi công tác sao lại không có người hỏi han chăm sóc. Mà lúc này cậu còn không biết xấu hổ đi suối nước nóng với người đàn ông khác nữa! Quan Tiểu Bội, cậu có chuyện gì vậy, cậu mà là cái đồ gõ mõ thật mình gõ chết cậu luôn!”
Tôi lau mồ hôi túa ra trên trán:“Cậu không cần kích động như vậy chứ?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian